Thông tin loạt phim Spider-man được thực hiện lại từ đầu với đạo diễn và dàn diễn viên hoàn toàn mới đã làm không ít người choáng váng, bởi lẽ 3 tập phim Spider-man của đạo diễn Sam Raimi vốn đang rất thành công về mặt tài chính và được giới phê bình ưu ái. Tuy nhiên phải xem The Amazing Spider-man của Marc Webb mới thấy các ông trùm tư bản ở Hollywood không hề thích đầu tư mạo hiểm, và quan trọng hơn khán giả sẽ có thêm một khẩu vị mới để chờ đợi trong các mùa phim Hè tới đây.
The Amazing Spider-man có cốt truyện giống tập phim của đúng 10 năm trước: Peter Parker, một sinh viên yếu đuối, trong chuyến tham quan một cơ sở nghiên cứu sinh học, đã bị một con nhện thí nghiệm cắn và từ đó sở hữu một sức mạnh siêu nhiên với những đặc tính của loài nhện. Tuy nhiên ở phiên bản 2012, khán giả có cơ hội được biết thêm đôi chút về bố mẹ của Peter, những người đã phải từ bỏ con đẻ để công trình khoa học của họ không bị lợi dụng vào mục đích xấu; khán giả cũng không phải gặp lại bất cứ nhân vật phản diện nào từ 3 tập phim trước: nhân vật phản diện trong phiên bản mới là Tiến sỹ Curt Conners, người vì quá mong muốn cánh tay cụt của mình mọc ra như thằn lằn mọc đuôi đã tự biến mình thành một con quái vật máu lạnh.
Nếu so với The Amazing Spider-man, phiên bản 2002 của Raimi có vẻ kịch hơn (mà thực sự đã có một vở broadway Spider-man dựa trên loạt phim của Sam Raimi). Phiên bản của Marc Webb có sự tham gia của cặp diễn viên chính vốn đã khẳng định tài năng từ trước: Andrew Garfield (Never Let Me Go, Social Network) và Emma Stone (Easy A, The Help), chính vì thế The Amazing Spider-man có được sự cân bằng giữa diễn xuất của diễn viên và các yếu tố hành động. Có lẽ nhờ vậy mà chúng ta không phải gặp lại nhân vật Mary Jane chỉ biết hò hét và khóc lóc mà thay vào đó là nhân vật Gwen Stacy đầy trí tuệ và bản lĩnh. Ngoài ra các nhân vật phụ của Amazing Spider-man có sự phát triển sinh động hơn chứ không hề dập khuôn theo lối kể truyện cổ điển của phiên bản trước. Ví dụ như nhân vật Flash chuyên bắt nạt Peter ở trường đã biết thay đổi thái độ khi biết bác Ben của Peter qua đời, chứ không thô lỗ mù quáng như trong tập phim của Sam Raimi.
Bất cứ ai đã xem Spider-man của Sam chắc hẳn đều biết câu “with great power, comes great responsibility”, đó là một câu nói hay, tuy nhiên Sam đã không dẫn dắt câu chuyện đủ chín để câu nói đó trở nên đắt giá, chính vì vậy nó đã tỏ ra miễn cưỡng và giáo điều ngay khi được thốt ra. Spider-man của Marc cũng nói về trách nhiệm, nhưng là một thứ trách nhiệm gần gũi và bình dị hơn: trách nhiệm với những gì mình gây ra. Trong phiên bản của Marc, chính Peter là người đưa TS Curt Conners công thức để từ đó nhân vật này tự biến mình thành quái vật, và đó là động lực thúc đẩy Peter đối đầu với Curt, chứ không phải để trở thành anh hùng cái thế giải cứu nhân loại.
The Amazing Spider-man của Marc Webb là một thay thế xứng đáng với những gì Sam Raimi để lại, cũng giống như một chiếc máy tính dù ổn định đến đâu cũng cần được khởi động lại để hoạt động hiệu quả hơn. Chấm điểm: 4/5
Bình luận về bài viết này